Hồi mới cưới nhau, vợ chồng tôi gần như trắng tay. Gia đình hai đứa ở quê đều nghèo nên chẳng thể giúp đỡ gì. Chúng tôi vẫn ở nhà thuê và con trai tôi lớn lên trong những ngôi nhà trọ tạm bợ. Thương vợ con, tôi không ngại khó, ngại khổ, cố gắng lăn lộn, cày cuốc để kiếm tiền.
Vì tính chất công việc, tôi thường xuyên phải đi sớm về khuya, đi công tác ở tỉnh xa nên việc chăm con lẫn nội trợ đều do vợ tôi đảm trách.
Vợ tôi nhiều lần khóc, phàn nàn rằng tôi chỉ mải mê kiếm tiền mà vô tâm với vợ con. Những lần con tôi ốm đau, chỉ có mình vợ tôi vào viện chăm con còn tôi thì vẫn mải miết với công việc. Tôi thương vợ nhưng tôi nghĩ cô ấy suy nghĩ quá “ngắn”. Tôi cho rằng một thằng đàn ông suốt ngày rúc ở xó bếp thì làm sao làm nên việc lớn.
Vợ chồng tôi nhiều lần cãi nhau vì chuyện này. Nhưng tôi nghĩ vợ chồng mà xô bát, xô đũa là chuyện bình thường. Sau vài ngày, thậm chí vài tuần cãi vã, chiến tranh lạnh, chúng tôi lại làm hòa.
Con trai tôi giờ đã lớn, cháu đã vào học lớp 1, rất chăm học và hiểu chuyện. Vợ tôi giờ đã được rảnh rang hơn. Cứ đến chiều tối, sau khi lo cơm nước cho con xong, cô ấy lại tranh thủ đi học bơi, học yoga để cải thiện vóc dáng. Kể từ khi đi học, tôi thấy người vợ đẹp hơn hẳn. Em cũng chịu khó mua quần áo, váy vóc, trang điểm trưng diện khiến tôi nhiều lúc không nhận ra đó là vợ mình.
Hôm trước, tôi đang làm việc thì nhận được bức ảnh từ chị họ tôi. Chị tôi kể rằng hôm đó chị và chồng vào nhà nghỉ để “tranh thủ” vì ở nhà đông người không tiện thì bất ngờ gặp vợ tôi và một người đàn ông khác đang đánh xe ra. Sợ tôi không tin nên chị họ tôi đã nhanh chóng chụp được bức ảnh.
Nghe chị họ kể, tôi chết lặng, thậm chí không tin vào mắt mình. Tôi không nghĩ bao năm nay tôi cố gắng phấn đấu sự nghiệp vì gia đình, vì vợ con giờ lại bị cắm sừng một cách nhục nhã như thế. Tôi đã mang bức ảnh đến nói chuyện thẳng thắn với vợ.
Ban đầu, cô ấy chối đây đẩy nhưng đến khi tôi dọa gọi cả chị họ tôi đến đối chất thì cô ấy mới chịu thú nhận rằng đó là cấp trên của cô ấy. Họ đã qua lại với nhau được nửa năm.
Sau một thời gian dài suy nghĩ, tôi quyết định sẽ ly dị vợ. Tôi cảm thấy cô ấy không còn xứng đáng với tình cảm của mình nữa. Cứ nghĩ đến cảnh người vợ tôi tin tưởng, yêu thương lại đầu ấp tay gối với kẻ khác, tôi chỉ biết uống đến khi say mèm. Vợ tôi giờ đã đưa con về ngoại ở. Lâu rồi tôi không gặp cô ấy.
Tuy nhiên, hôm vừa rồi, vợ đột nhiên trở lại nhà tôi và mang theo sổ khám sức khỏe. Tờ giấy siêu âm viết rõ cô ấy đã mang thai được 8 tuần và vợ quả quyết rằng đó là con tôi vì người đàn ông kia bị vô sinh đã lâu, không thể có con được!
'Anh có thể không còn yêu thương em nữa nhưng xin anh hãy nghĩ đến con của chúng ta. Anh cho em thêm một cơ hội nữa có được không', vợ tôi nói trong nước mắt.
Biết tin mình sắp có thêm con trong hoàn cảnh này, tôi không biết nên vui hay nên buồn. Mẹ tôi nói rằng nếu đứa con trong bụng vợ là của tôi thì tôi và gia đình sẽ phải có trách nhiệm, tôi đồng ý với điều này. Tuy nhiên, giờ tôi không biết phải làm sao với vợ cả.
Tôi có thể bỏ qua cho vợ, cùng cô ấy làm lại từ đầu nhưng tôi sợ lại bị cô ấy lừa gạt, cắm sừng một lần nữa.
Sau khi từ chối nhiều người xem mặt, đến lượt anh, tôi cảm thấy mình rất mệt mỏi nên gật đầu cho xong. Chúng tôi lấy nhau chỉ sau ba lần gặp mặt, đám cưới được tổ chức nhanh chóng.
" alt=""/>Định ly hôn vì vợ ngoại tình nhưng vợ lại đưa lý do khiến tôi bối rốiEm sinh con gái đầu lòng, sau đó không còn khả năng làm mẹ nữa nên nhà chồng thường xuyên gây áp lực. Họ nói, chồng em là con trai một, nhất định phải có đứa cháu trai sau này lo việc hương hỏa cho gia đình.
Thời gian đó, vợ chồng mâu thuẫn, anh ngã vào lòng một người đàn bà khác nơi anh đang công tác.
Dù anh khẳng định chưa đi quá giới hạn nhưng lòng em như tan nát. Em sống với chồng đến nay cũng chỉ để con có bố và cha mẹ không phải đau lòng.
Ngoài việc chăm sóc, nuôi dạy con, em đang làm kế toán cho một công ty khá lớn.
Đây là nơi em tìm thấy niềm vui hằng ngày bởi các đồng nghiệp khá vui tính, xởi lởi, các sếp đều rất giỏi giang và tâm lý.
Chuyện không có gì cho đến một ngày, em làm việc thêm giờ, về muộn. Lúc đó trong phòng chỉ có em và một chị đồng nghiệp. Giám đốc đi công tác về công ty thấy chúng em, anh liền nhờ bác bảo vệ qua bên kia đường mua mấy suất ăn.
Anh gọi 2 chị em và bác bảo vệ vào phòng. Cả nhóm cùng ăn uống, nói chuyện vui vẻ. Lần đầu tiên, em thấy sếp gần gũi, thân thiện đến vậy.
Sau đó, anh còn lo lắng, căn dặn khi thấy nhân viên nữ về muộn. Trên đường về, chị đồng nghiệp khen sếp hết lời khiến em cũng suy nghĩ.
Những ngày sau đó, em để ý đến sếp nhiều hơn. Anh là người đã có gia đình nhưng theo em tìm hiểu họ không hạnh phúc. Gia đình anh khó khăn, một mình anh vươn lên từ hai bàn tay trắng. Chị vợ là người bên cạnh anh từ ngày khó khăn nên dù cuộc sống vợ chồng không như ý muốn anh vẫn trân trọng chị ta.
Biết hoàn cảnh anh như vậy, em chủ động quan tâm anh hơn. Sáng sớm, em cắm hoa trong phòng làm việc riêng của anh, chủ động pha cà phê cho anh, những việc trước đây do cô thư ký làm.
Anh hình như cũng biết tình cảm của em dành cho mình. Anh không đáp lại nhưng cũng không phản đối khiến em càng có động lực để theo đuổi anh.
Chúng em cũng nhắn tin cho nhau nhiều hơn, những chuyến công tác cùng nhau em thấy em và anh hợp nhau rất nhiều, từ ăn uống, đến các sở thích như âm nhạc, đọc sách…
Càng gần gũi, em càng nể trọng anh, một con người giỏi giang rất tâm lý và tính cách nhẹ nhàng, dễ gần. Em nghĩ về anh ngày một nhiều hơn. Đôi lúc, em cũng mặc cảm vì hoàn cảnh mình có nhiều ràng buộc nhưng em nghĩ ai cũng chỉ có một lần để sống.
Nếu có hạnh phúc em phải chủ động nắm bắt lấy, không thể vùi mình bên cạnh một người chồng không biết bảo vệ vợ, không là chỗ dựa cho vợ con.
Một lần, đang trong giờ làm việc, em bị choáng và xin về nhà nghỉ. Giám đốc biết nên nhắn tin hỏi thăm. Em mệt mỏi, không thể mua đồ ăn nên đến trưa anh có qua thăm, tiện đường mua cho em đồ ăn trưa.
Hôm đó, trong không gian chỉ có 2 người, chúng em không kiềm chế được bản thân. Em cảm nhận anh rất ham muốn mình và chuyện ấy của chúng em cũng rất hòa hợp, đồng điệu.
Sau lần thân mật, những tưởng anh ấy sẽ yêu thương, mối quan hệ của chúng em đi xa hơn nhưng em lại thấy anh có nhiều thay đổi.
Tin nhắn giữa chúng em thưa thớt dần và tất cả các lần đều do em chủ động nhắn. Tại công ty, anh cũng hạn chế gặp mặt em. Những công việc cần trao đổi, anh đều chuyển lời qua người khác.
Em đau lòng vô cùng, tìm cách gọi điện, gặp gỡ để hỏi anh cho rõ ràng mọi chuyện nhưng đổi lại là sự im lặng đến đáng sợ.
Em không còn cách nào nên đành phải chấp nhận việc bị anh bỏ rơi. Dù vậy mỗi khi đối mặt với nhau ở công ty, em làm sao để vượt qua được cú sốc này. Em cũng không muốn từ bỏ công việc vì ngoài thu nhập tốt, đây là nơi em đã gắn bó nhiều năm, có nhiều mối quan hệ đồng nghiệp rất tốt.
Quan trọng hơn, em không muốn ra đi khi mang nỗi u uất, không nhận được lời giải thích từ anh như vậy.
Sống với những người phụ nữ có những tính cách sau dễ khiến đàn ông cảm thấy không được sẻ chia, không phải là 'người hùng'.
" alt=""/>Cái kết bất ngờ sau khi ngoại tình một đêm với sếp lớnTôi cứ nghĩ mình thật may mắn vì có được nhà chồng tương lai tâm lý (ảnh minh họa)
Ra trường với tấm bằng kinh tế, anh và tôi đều khá dễ dàng kiếm việc với thu nhập hơn mặt bằng chung của xã hội. Được sự hối thúc và hậu thuẫn của đôi bên, mùa thu năm nay chúng tôi dự định kết hôn.
Mặc dù khá thân thiết với mọi người trong gia đình anh nhưng phải thú thực rằng tôi rất sợ những vấn đề mâu thuẫn nảy sinh giữa con dâu và các thế hệ ông bà bố mẹ trong gia đình tương lai.
Đặc biệt khi bây giờ chúng tôi còn trẻ, tư tưởng và lối sống rất thoáng. Ngày còn yêu nhau phụ huynh sẽ tặc lưỡi cho qua mọi chuyện, chứ tôi thừa biết là khi về làm dâu rồi thì không có chuyện dễ dàng thoải mái trong lối sống và cách ăn ở được. Ngẫm kỹ, tôi khéo léo nói chuyện với anh để xin hai đứa ra ở riêng.
Nhà anh có 2 mảnh đất, tôi bàn với anh xin bố mẹ xây một căn nhà nho nhỏ trên mảnh đất chưa sử dụng đến để hai vợ chồng sinh sống cho gần cơ quan.
Mặc dù được ngụy trang bằng nhiều lý do khá hợp tình, hợp lý mà thật chẳng ngờ, tôi không thể qua mắt nổi bố mẹ anh mà còn bị gia đình anh đẩy vào tình huống khó xử có một không hai.
Chiều hôm thứ 6, mẹ anh gọi điện thoại cho tôi bảo về nhà dùng cơm và có việc quan trọng muốn thông báo cho tôi. Giọng mẹ anh có vẻ rất vui, rất phấn khởi làm tôi cũng hồi hộp hân hoan lây.
Xong bữa cơm tối, bố mẹ anh đợi chúng tôi dọn dẹp rồi bảo ra ngồi uống nước ăn hoa quả. Đầu tiên là bố anh, một người rất có uy lực và quyền lực trong nhà lên tiếng: “Bố có người quen làm việc tại Công ty xây dựng, có suất đặc biệt mua chung cư tại sát nội thành. Khu ấy rất đẹp và tiện, bố xem qua rồi, định mua cho hai đứa ra ở riêng luôn”.
Tôi nghe mà sung sướng đến tê liệt cả tim gan, nghĩ sao mà số mình lại sướng như công chúa, chưa được gả cưới đã được ở trong lâu đài của hoàng tử. Nhưng đến khi mẹ anh cất lời thì tôi mới thực sự tan vỡ: “Hai bác có chuyện này muốn nói rõ quan điểm với cháu, hai bác rất yêu quý cháu, muốn cháu và con trai bác đi đến hôn nhân, muốn dành cho 2 đứa 1 tổ ấm riêng. Nhưng điều kiện kinh tế nhà bác cũng chưa cho phép lo cho 2 đứa đầy đủ.
Căn nhà hơn 2 tỷ, nhưng hai bác mới dành dụm được 1 tỷ cho Nam, còn đâu cũng phải lo cho thằng Thanh, em trai Nam nữa. Thôi thì cũng là căn nhà của hai đứa, là mong muốn của đôi bên gia đình, các bác có đề nghị cháu về thưa chuyện lại với bố mẹ để cùng gom góp nốt số tiền còn lại cho đủ. Các bác cũng nghĩ kỹ rồi, nhà là nhà của hai đứa, chả đi đâu mà thiệt cả.”
Ảnh: T.A |
Nghe xong lời bác ngọt như mía lùi mà lòng dạ tôi rối bời, chân tay cứ ngứa ngáy như có kiến cắn. Tôi biết tính bố mẹ tôi lắm, ông bà thương thì thương con gái thật, nhà lại chỉ có hai chị em tôi, nhưng chưa bắt đầu hôn nhân mà nhà trai đã “sòng phẳng” như này thì quả thực bố mẹ tôi rất dễ chạnh lòng.
Suy đoán của tôi quả không sai, tôi vừa về nhẹ nhàng thưa chuyện đã bị bố mẹ đẻ tôi mắng xơi xơi: “Dẹp, không cưới xin gì hết. Nếu không thì bảo với họ không cần chung cư chung keo gì cả, cưới về cho ở đâu thì ở đấy, nhà này không nghèo nhưng cũng có giá, không phải là nuôi con gái đến ngần này tuổi phải đi cho không thiên hạ, lại còn đòi các cái này cái nọ. Mày không thấy bị xúc phạm hả mà không dám trả lời thẳng người ta”.
Tôi đau đầu quá, cứ tưởng hạnh phúc ngọt ngào ở ngay trước mắt mà hóa ra không phải. Tôi có chia sẻ tâm tư với anh nhưng anh cũng cho rằng bố mẹ anh nói đúng, không có gì quá đáng ở đây cả.
Tôi thì chẳng biết phải nói sao với bố mẹ đôi bên vì tôi thấy ai nói cũng có lý. Tôi thấy bế tắc quá.
Hẹn hò, yêu đương gần 1 năm, chúng tôi muốn gắn bó với nhau lâu dài nên tôi đưa Ly về nhà ra mắt bố mẹ.
" alt=""/>Yêu cầu kỳ quặc của gia đình chồng tương lai khiến bố mẹ tôi nổi giận, bắt bỏ cưới